Nỗi đau xin hãy ngủ yên!
Màn đêm lại buông xuống và mắt em lại ướt đẫm hai gối vì nỗi nhớ anh khắc khoải trào dâng, lại một đêm trắng như bao đêm trắng khác. Cuộc sống vốn là một chuỗi hội ngộ và chia ly. Đã là duyên thì nhất định phải gặp, hết duyên rồi cố níu kéo cũng chẳng thể giữ người ở lại.
Chữ duyên đúng thật vốn khó nói. Duyên mang ta đến với nhau. Ngày ấy ta đã yêu, đã thương nhau thật nhiều, anh bước vào cuộc đời em như một làn gió mát lành xoa dịu trái tim tưởng chừng đã khô héo sau bao giông bão cuộc đời.
Đôi khi một cuộc tình quá rộng quá dài làm cả hai mệt mỏi, chán nản và dư vị đọng lại trong tim không phải là hương vị ngọt ngào của thuở bản đầu. Có thể tình yêu chưa đủ lớn hoặc em và anh chưa đủ trưởng thành để giữ ngọn lửa ấy trong tim cháy mãi.
Và đến một ngày, có một bàn tay buông lơi một bàn tay. Giờ đây trong dòng người tấp nập ngoài kia, ta chỉ là những người xa lạ, những người xa lạ đã từng rất thương. Ngày xa nhau, ta đã từng dày vò bản thân mình tại sao người ra đi, vì ta không tốt hay vì người thay đổi. Rồi ngẫm nghĩ nếu tương lai có vô tình gặp lại nhau chắc hẳn tim ta lại nhói lên vì một bóng hình thân quen, nhưng có đủ can đảm để mỉm cười chào nhau hay chỉ lặng lẽ quay lưng mà lòng xót xa.
Nhưng điều đó giờ đây đâu còn quan trọng nữa, mọi thứ đã trở thành quá vãng, cố tìm nguyên nhân hay lý do cũng chẳng thể quay lại, nghĩ tới tương lai cũng chỉ khiến lòng ta thêm nặng nề. Có đến ắt có đi và điều đó chính là mọi sự tự nhiên, vạn sự do duyên nhưng vẫn không ngăn được sự nhói đau nơi lồng ngực. Bao cảm giác lạc lõng, chông chênh cứ ùa về bao trùm lấy lòng ta.
Vì sai một nhịp trong cuộc đời nên cả hai lạc bước khỏi nhau. Dù mình không thể cùng nắm tay nhau đi chung một con đường thì em sẽ luôn lưu giữ trong tim mình những hình ảnh về anh.
Nỗi đau nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai với thời gian, nhưng em sẽ luôn lưu giữ những ký ức về anh, về một người đàn ông hết sức đặc biệt của đời em, người đàn ông đã dừng chân đến bên đời em, mang lại cho em những niềm vui và tiếng cười không ngớt, người đàn ông đã làm cho con tim bé nhỏ của em hồi sinh. Em đã hạnh phúc biết bao khi được ở bên anh. Cám ơn anh vì đã cho em biết cảm giác yêu thương một lần nữa, mặc dù yêu thương ấy quá đỗi mong manh. Em trả anh về với cuộc sống của anh, từ nay một mình em sẽ bước đi trên con đường mà em đã chọn.
Đây là giai đoạn khó khăn của em. Và em phải vượt qua nó. Một mình.
Cám ơn vì anh đã là một phần cuộc sống của em.
Chúc anh luôn vui vẻ và hp với gđ
Em sẽ luôn nhớ anh.
Em.
Viết những dòng này ra đây em chỉ mong sao có thể nguôi ngoai được phần nào nỗi nhớ đang cồn cào trong em, để sau khi trút hết nỗi đau trong lòng em sẽ đứng dậy và tiếp tục bước đi, để nếu một ngày nào đó có tình cờ gặp lại nhau, con tim em sẽ thôi không còn đau đớn vì hình bóng của anh trong tim nữa.